Hè năm lớp 6, mẹ cho tớ ra Hà Nội học Tiếng Anh. Trình độ tớ được test vào đã dư học viên, còn trình độ ở trên tớ thì vừa kín lớp. Mẹ tớ làm đủ cách cho tớ vào học lớp trình độ trên, may vẫn được nên tớ ôm sách đi học. Vào lớp buổi đầu có trò giới thiệu bản thân theo vòng rồi người tiếp theo phải nhắc lại tên những người trước đó theo thứ tự. Khổ nỗi, tớ ở đầu bên kia của vòng nên phải nhắc lại tên tất cả mọi người trong lớp. Lúc đến lượt mình, tớ run đến mức chỉ lo nhắc lại tên từng người mà quên mất cả nói tên mình, chỉ thấy các bạn nhăn răng cười. Đến bây giờ giới thiệu bản thân, tớ vẫn phải tập dượt cả chục lần trong đầu mới nói.
Tớ nhận sách từ cô, mở ra thấy toàn những bài đọc thật dài, mà có vẻ các bạn và anh chị xung quanh đều hiểu hết để chơi trò chơi. Lúc ở nhà chỉ có trò chơi từ vựng với flashcard hay đập búa lên bảng, sách cũng toàn hội thoại với Jenny và Kate nên nhiều lúc tớ chả hiểu mình phải làm gì với mọi người đây. Thế là tớ về học. Lúc đó tớ cũng không nghĩ mình phải nỗ lực học giỏi gì đâu, tớ chỉ thấy cần phải biết những cái này, vì mọi thứ như là ẩn số. Tớ ở với một chị chuyên Anh nên chị mua sách ngữ pháp của Raymond Murphy cho tớ học rồi làm. Làm cho được bài tập về nhà rồi thì tớ giở bài mới ra tra hết từ, đọc hết bài trước khi đi học. Buổi nào mà không lên lớp thì tớ vào thư viện của trung tâm, lấy tài liệu tiếng Anh có đĩa ra bỏ đài nghe. Tớ cũng không nhớ mình có hiểu người ta nói gì không, chỉ lấy bút ra chép được từ nào hay từ đó. Trong tất cả các thể loại học tiếng Anh, chép chính tả chắc là gây nhiều đau khổ nhất =)))) nhưng mà nó hiệu quả thật. Tớ tưởng đã lâu không nhắc đến thì quên rồi, nhưng hôm nay ngồi xuống kể lại tớ vẫn nhớ quyển sách màu mè đó, tờ giấy mượt mà thơm tho đó, chỗ ngồi trong lớp đó, hàng từ vựng được highlight đó, cái góc trong thư viện đó, cả cái căn tin bán cơm suất nữa.
Trong lớp có chị ngồi cạnh tớ và tớ là im lặng thôi. Hai chị em cùng mê Harry Potter, cùng gù (giờ hết rồi hihi) và cùng thích đọc sách. Chị ấy cực kỳ thông minh, và tớ thấy may mắn vì có chị làm bạn lúc lạc lõng ở thành phố. Lúc từ nhà ra Hà Nội học tớ cũng đi với vài bạn nữa. Buổi tối các bạn thường tụ tập chơi bài nhưng tớ quá nhiều thứ phải học nên không thể chơi chung. Tớ cũng từng bị nói là mọt sách, là học nhiều, là chỉ biết học, tớ cũng từng tự ti vì mình không giao lưu xã hội tốt như các bạn, nhưng sau này nhìn lại tớ cảm thấy công sức bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng.
Trong cuốn sách Outliers (Những kẻ xuất chúng), Malcolm Gladwell có nói rằng một sự khác biệt nhỏ trong cơ hội có thể đem đến kết quả hoàn toàn khác. Có thể ban đầu nếu tớ không với lên một chút thì có thể đã không đạt giải tỉnh, có thể đã không đậu chuyên Anh, có thể đã không vào đội dự tuyển, có thể đã không được gặp những người bạn, những thầy cô mà tớ may mắn có được. Nhưng những cái đó đến sau, lý thuyết xã hội học vậy thôi chứ hiện tại, mình cứ với lên một chút, rồi lại biết thêm một từ mới, đọc được thêm một trang sách, viết được thêm một dòng, rồi vũ trụ sẽ hồi đáp.
Tớ nghĩ, để biết, để hiểu là một động lực to lớn. Mình chưa biết cái này thì mình tìm hiểu cho ra. Mình chưa làm được cái này thì mình học hỏi để làm. Không có gì là khó cả. Cái hay là khi mình chỉ tập trung giải được câu đố trước mắt thì mình bớt quan tâm lại người bên cạnh đang làm đến đâu rồi, viết sang mặt thứ bao nhiêu. Mình cứ tiến lên, làm việc của mình cho tốt, rồi vũ trụ sẽ sắp xếp mọi thứ hoàn chỉnh. Còn việc của tớ bây giờ, là viết xong bài này, vì tớ hay viết nửa rồi bỏ quên quá.
Gần hết rồi đó. Mong là sau bài này, cậu sẽ thêm vững tin vào những gì mình đang làm, khám phá được thật nhiều thứ hay ho, gặp được nhiều bạn tốt trên hành trình và tiến lên từng bước từng ngày nhé. Còn tớ mong sau bài này, khả năng viết của tớ sẽ lại tốt lên một chút, viết quen tay hơn, và câu chuyện của tớ sẽ được chạm tới cậu nhiều hơn.