top of page

Trời lạnh nhớ cái bụng ấm

Writer's picture: Hang NguyenHang Nguyen

Sáng nay trời vào đầu thu lành lạnh tớ nhớ đồ ăn Việt da diết. Sáng Chủ Nhật mở mắt ra là sèm bát súp lươn đậm đà cay nóng, tiếp nối là bán bún bò Huế thơm phức, kể thôi là ứa nước miếng rồi. Chủ Nhật 10:30 căn tin mới mở nên bụng tớ bị hành đến lúc đó. Cái trớ trêu của sự sèm là có ăn bao nhiêu món khác cũng không hả dạ. Bụng tớ thì no rồi nhưng lòng tớ đang nhớ về một món ăn xa xôi cách mấy nghìn cây số. Tớ đang vừa ăn vừa tâm hồn vắt ngược bát bún Huế thì thầy dạy Văn qua ngồi với tớ. Thầy tớ đến Việt Nam nhiều lần rồi, cũng trót yêu món Việt nên cơn sèm được thể nhân đôi. Thầy hỏi tớ về bún chả mà như trúng tim đen của tớ. Từ đó là bao nhiêu bánh mì pa tê, cà phê trứng, xôi giò tuôn ra từ trí nhớ. Nhắc đến phở là thầy tớ nhăn trán, dụi hai mắt trong đau đớn rồi nhìn xa xăm như nhớ về người yêu cũ còn thương. Đấy các bạn ạ, tâm hồn ăn uống nặng lòng với ẩm thực cũng không khác gì làm kẻ si tình, được thưởng thức thì một bước lên mây, bị xa cách thì quỵ lụy khổ sở.


Hiếm thấy có nền ẩm thực nào mà vừa đậm đà hương vị, vừa hài hòa, lại thanh tao như đồ Việt, theo những gì tớ đã có phước được nếm. Món Tây thì như bác Nguyễn Tuân nói là theo trường phái lập thể, mỗi hình khối lại đi riêng chứ không ăn nhập với nhau. Món Nhật thì thanh tao mà thiếu cái đậm đà. Món Ấn thì đậm đà hương vị mà ít có thanh tao hài hòa. Cơ mà 3 cái đó vẫn chưa đủ, vẫn cần một nhân tố lay động lòng người, tớ xin gọi là độ đằm và độ sắc.


Đêm nay trời mưa lạnh tớ giở bài này ra viết tiếp. Mấy hôm rồi hết năm học nên trường tớ phục vụ đồ ăn mùa hè rất đơn sơ, hầu như chả có gì mà bữa nào cũng như nhau. Tớ đi bộ đến căn tin mà trong lòng chỉ sèm một bát cơm sườn rim mặn ngọt nóng hôi hổi, mà phải là sườn mẹ nấu cơ. Giờ mà có đây chắc tớ xơi hết năm bát, chan thêm miếng canh rau vặt riêu cua nữa... chà. Hay thật, cái lúc nhớ nhà nhất thì chỉ thèm miếng cơm miếng thịt miếng canh rau, nói một món lại nhớ đến món thứ hai, thứ ba, rồi cả những người ngồi trên mâm cơm, rồi thanh âm dịu dàng. Có tiếng đũa lạch cạch của bố, cái chân gác của mẹ, có anh Công chơi gây, có nụ cười chị Nhung, có Huyền My bị ép ăn. Tớ mà về chắc cũng có Chi nữa. Tớ cũng không hẳn là nhớ nhà đâu, nhưng mà món Việt là yếu điểm của tớ. Vậy mà hôm trước tớ còn định không về hè nữa, vì cách ly nhiều tuần mà nghỉ hè được ít quá, nghĩ lại thấy mình hơi vớ vẩn. Sao mà sống liên tục một năm sáu tháng không được nếm đồ ăn nhà chuẩn vị được chớ.


Tớ nghĩ khi người ta nhớ đồ ăn thì chính là nhớ cái cảm giác ấm cúng, an toàn, bảo bọc, cái kỉ niệm gắn với từng người. Phim Ghibli tớ chưa coi nhiều nhưng tớ thấy đồ ăn được miêu tả chân thực để thể hiện hoàn cảnh, tâm trạng, cảm xúc, tính cách của nhân vật rất hiệu quả. Cậu muốn hiểu thêm thì tớ để link video ở dưới. Tớ là kiểu miếng ngon nhớ lâu, nhớ luôn cả người cho ăn. Tớ cũng có thể bắt đầu thích một món nào đó chỉ vì một người. Hồi cách ly trong khách sạn chỉ ăn toàn cơm với dal (là món súp đậu - thành phần chính mọi bữa ăn ở Ấn) đến ngán luôn nên vào trường là tớ tránh xa món đó. Thế mà bạn tớ người Bangladesh bảo cơm với dal là món ăn gia đình của bạn ấy, chỉ cần ăn là ấm bụng ấm cả lòng, chỉ thế thôi mà tớ dần yêu món đó, coi như mình chia sẻ chút hơi ấm gia đình. Rồi câu chuyện mì gói. Ở trường tớ thì mốt nhất là mì indomie - từ Indonesia - với mì maggie - quê Ấn Độ. Mì indomie thì ban đầu chủ yếu tụi Đông Nam Á ăn sau lan ra cả tụi học sinh quốc tế lẫn tụi Nam Á. Mì maggie thì là truyền thống lâu đời của MUWCI rồi. Ban đầu vì là dân ĐNA chính gốc nên tớ chỉ ăn indomie, cho đến khi chị bạn tớ nấu cho tớ maggie vào một ngày tớ thật buồn. Mì masala hơi ngập nước, nóng hổi, ăn luôn trên chảo, còn không có cả trứng, mà tớ thấy ấm thấy ngon hơn bất kì món gì. Từ bận ấy tớ bắt đầu biết yêu cái vị masala đậm đà cay nồng của mì maggi, rồi lại thấy ấm lòng hơn một chút mỗi khi ăn một mình ở trong góc phòng. Sau này nấu quen thì tớ làm được mì xào ngon hơn, nhưng chẳng thể nào quên được cái mì ngập nước ấm áp đêm hôm ấy, có người đón tớ vào lòng và nấu cho tớ ăn khi tớ cần nhất.


Tớ muốn viết thêm lắm, nhưng viết dài thêm chắc tớ không cầm nổi.


Vậy nên cậu à, cậu có đọc bài này, có thương bài này, thì ăn cơm nhà giùm tớ với nhé. Lúc ăn cậu hãy nhớ đến tớ. Hoặc tốt hơn cả, hãy nghĩ đến chính cậu sau này, rồi giữ cái món đó trong tim để đi muôn nơi không quên mình là ai nhé.




52 views0 comments

Recent Posts

See All

15 Days Challenge: Day 3

I have been really busy this past week and I am enjoying this busy-ness. I used almost every minute of my day from waking up to going to...

15 Days Challenge: Day 1

Do you ever wake up and decide that your life has to change? That you’re tired of always regretting that you didn’t do better and now...

Comentarios


NEWSLETTER

Thanks for submitting!

Proudly created by Hang Nguyen, wanting to help all the learners out there.

bottom of page